Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra. Họ đã phấn đấu và họ muốn được yên ổn với thành quả. Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó.
Cảm giác như không thể lành lại được. Cái cuối có phần họ nói đúng. Bạn ghét sự đợi chờ.
Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa. Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người. Ít ra bạn cũng đã sắp viết xong và lí giải không cần trọn vẹn một phần đời sống của mình.
Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu. Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh.
Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú. Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn. Cũng không thể bít không cho cát chảy khỏi khoang thiện, vì cái thiện trở thành một cái tên vô nghĩa và bạc bẽo khi đánh mất cảm giác về cái ác.
Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ! Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại.
Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện. Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia.
Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia. Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn. Sách phôtô, giấy rất dễ cháy.
Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá. Về danh tiếng và giá trị. Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này.
- Ông cụ tôi bị liệt toàn thân. Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt. Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ.