Nhưng tôi không muốn nó. Khi một chương trình đã sẵn sàng, bạn bước tới bất cứ máy chủ nào bạn được tiếp cận và đưa cả chồng thẻ cho một người điều khiển máy. Nhưng những gì đã xảy ra với Avianca thì lạ lùng quá đỗi − dường như không thể lý giải nổi − đến nỗi nó đòi hỏi cách giải thích phức tạp hơn là kết luận đơn giản rằng Klotz bất tài vô năng và viên cơ trưởng thì mệt mỏi quá.
Bạn không gặp phải bão. Để che đậy cuộc mây mưa lén lút trong rừng. Nó không còn vẻ gì giống với giải vô địch khúc côn cầu trẻ Canada nữa.
Anh càng làm việc chăm chỉ trên cánh đồng, nó càng mang lại thu hoạch tốt hơn. Marita chỉ cần một cơ hội. Bạn không thể nghèo túng, bởi nếu bạn phải giữ rịt lấy một công việc làm thêm để kiếm kế sinh nhai, sẽ không còn đủ thời gian trong ngày để luyện tập cho đầy đủ.
Câu chuyện của ông cũng nổi tiếng tương tự như của Beatles. Bạn có nhìn ra không? Đừng vội chán nản nếu bạn không thấy gì, bởi biết bao nhiêu năm trong giới khúc côn cầu chẳng ai phát hiện ra được điều gì đặc biệt cả. Thân thế của Flom cũng chẳng khá khẩm gì hơn.
Chúng tôi có thời gian để bày ra các trò chơi. Chắc hẳn cô bé cũng có một dịp nghỉ hè tuyệt vời, làm quen với bạn mới, vui chơi ngoài trời, đi xem chiếu bóng, trải qua những ngày hè vô tư phóng khoáng mà tất cả chúng ta đều mơ ước. Thực ra, gần đây một cáo buộc về chương trình hành động tích cực của Đại học Michigan đã được chuyển lên Tòa án tối cao Hoa Kỳ.
Họ có quyền bỏ phiếu, có quyền làm bất cứ công việc gì mà một người da trắng được làm − và điều này diễn ra trong bối cảnh nơi đó vẫn là một xã hội nô lệ. Hofstede gọi thước đo đó là thang đo chủ nghĩa cá nhân − chủ nghĩa tập thể. Những học sinh ham học sẽ tham gia các lớp bồi dưỡng thêm với vị hiệu trưởng trong những năm tháng thiếu niên và nếu may mắn, họ có thể được vào học ở những trường cao đẳng như của các giáo viên mình.
Đó là một ca kinh điển, Suren Ratwatte, một phi công kỳ cựu, nói. Có điều gì đặc biệt ở Hamburg chứ? Đó có phải là nơi trả công hậu hĩ? Không hề. Mùa hè thời gian học là từ tám giờ sáng đến hai giờ chiều.
Câu trả lời đúng là C. Caudill viết về một phiên tòa xét xử tội giết người ở hạt Breathitt − hay Breathitt đẫm máu, cái tên nó dần được biết tới − cuối cùng kết thúc đột ngột khi người cha của bị cáo, một người đàn ông với lọn râu gọng to bự và hai khẩu súng lục tổ chảng, bước lên chỗ quan tòa và chộp lấy cây búa. Cộng đồng xung quanh cô bé không đem lại cho em những gì em cần.
Nhưng con sâu lập trình va trúng anh vào năm đầu tiên, anh nhận thấy mình − bởi một tai nạn tốt lành nhất − đã ở ngay tại một chốn hiếm hoi trên thế giới, nơi một kẻ mới mười bảy tuổi có thể lập trình tất cả những gì anh ta muốn. Eleven (11) là mười-một. Ông trải qua mùa hè tại một nông trại ở Pennsylvania, không xa Roseto là mấy dù có thế đương nhiên điều đó chẳng ghê gớm gì, bởi Roseto quá đắm đuối trong thế giới biệt lập của riêng mình đến mức dù ai đó sống ở ngay thị trấn kế bên cũng chẳng hay biết gì nhiều về nó.
Tiện đây, cũng đừng quên mất Bill Joy. Đừng trông vào ông trời để có lương thực, mà chính hai bàn tay anh phải đón lấy gánh nặng. Trong phạm vi ấy, với các gia đình gồm năm hay sáu người sống dựa vào một nông trại có kích thước bằng hai phòng khách sạn, nghề nông biến đổi nhanh chóng.