Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó. Coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi.
Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…). Còn bao nhiêu cái để khám phá. Cái chính là tự mình phải làm chủ mình.
Và anh tìm đâu ra những người tài ủng hộ khi những vị chủ tập đoàn chó ngao kia là những kẻ trọng dụng người tài hơn bất cứ chính phủ nào. Để không khóc, phải cười thôi. Còn anh thì vẫn phải sống.
Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy. Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười. Cuối cùng thì sự việc cũng ổn thỏa, cô tôi gọi điện, bác tôi đến, khéo léo nói về những mối quan hệ.
Hình như mắt tôi rơm rớm. Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành.
Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ. Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ. Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi.
Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng. Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy. Tôi chốt trong, không thưa.
Hầu hết là những người sống có trước có sau. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay. Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được.
Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ. Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được.
Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng. Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành. Xuống nhà, ông nội vừa sang.