Và tôi rất thích trò chuyện với bà. Bên cạnh đó, còn có những luật lệ hà khắc bất thành văn nhưng lan rộng trong xã hội. Vì thế phải chuẩn bị trước một chương trình càng cụ thể càng tốt.
Chẳng hạn trong chiến dịch tranh cử năm 1992, tôi đã hỏi tổng thống Bush: Ông có ghét Bill Clinton không? Nhiều nhà báo cho rằng câu hỏi này chẳng dính líu gì tới chiến dịch tranh cử tổng thống, và không nên hỏi những câu tế nhị như vậy. Và không quên nhắc Benny một lần nữa: Nhớ nghe chưa Đừng cười. Đừng đánh mất vẻ đẹp của bạn bởi những sơ ý không đáng có này.
Khi đem đến cho tổng thống tờ ngân phiếu tiền lương đầu tiên, người nhân viên của bộ tài chính không về ngay mà cứ nấn ná ở đó. Tôi nói: :Ông biết hôm qua tôi đã làm gì không, ông Colonel? Giọng nói quen thuộc của Boom-Boom vang lên: Apple Tree ở vòng đua thứ ba, trường đua Hialeah.
Sau đó chúng tôi lấp vào chương trình với những cuộc điện thoại từ các thính giả. Các bạn còn nhớ anh chàng ca sĩ hát ca khúc Remember mà tôi từng kể ở chương 4 không? Anh ta là vị khách mời có đầy đủ cả bốn yếu tố trên. Hai là, trước khi bắt đầu phải nghĩ mình sẽ nói gì.
Hôm ấy thị trưởng Cuomo: Ông sẽ nói về vấn đề gì trong hôm nay hả Mario?. Đơn giản vì ông chủ của bạn dĩ nhiên không ngang hàng với bạn. Bởi nếu không có sự hưởng ứng từ đối phương thì dù cố gắng cuộc trò chuyện cũng chẳng đi đến đâu cả.
Bất cứ dân tộc nào cũng muốn được gọi tên đúng nguồn cội của họ một cách trân trọng. Các cậu sẽ không được tốt nghiệp trong năm nay. Đối với tôi và các khán giả của chương trình, Robert thật sự đã ghi điểm.
Henry Kissinger người dùng cả đời mình để nghiên cứu về ngôn ngữ nói rất coi trọng nguyên tắc này. Họ hiểu được cảm xúc của ta như thế nào, quan tâm đến suy nghĩ của ta. Nếu vị khách mời nào có đầy đủ cả bốn yếu tố sau đây thì thật tuyệt vời:
Một bộ vest lịch lãm, một mái tóc gọn gàng, một vẻ mặt tươi tỉnh… Tất cả đều được phản ánh trung thực trên màn hình vì ống kính quay phim thì không biết nói dối. Tôi có thể khẳng định với bạn rằng, các ngôi sao cũng thích một cuộc trò chuyện bình thường như tôi với bạn mà thôi. Ngay lập tức, nhà trường đã chân thành bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn với Moppo bằng cách mua nhiều hoa quả.
Vì thế cho dù bạn có đang nói chuyện với một vị giáo sư đại học lẫy lừng danh tiếng, hay một phi hành gia từng bay trong vũ trụ, hay thống đốc điều hành cả địa phương của bạn, thì cũng không lấy thế làm sợ sệt. Lasorda là ông bầu của đội bóng Los Angeles Dodgers, là khách mời trong chương trình radio của tôi ngay sau buổi tối mà đội bóng của ông bị thua thảm hại trước đội Houston (Trận quyết định của giải nhà nghề mùa bóng năm 1981). Bạn không cần phải đứng thẳng như chiến sĩ đang duyệt binh trên thao trường.
Họ hiểu được cảm xúc của ta như thế nào, quan tâm đến suy nghĩ của ta. George Burns đã kể cho tôi nghe một câu chuyện rất buồn cười: Chỉ có năm từ, rõ ràng, rành mạch: Đây là nghề phát thanh!