Bởi cô ta làm giáo viên. Nhất là những mặt còn lại của đời sống. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ.
Mọi người ai cũng lo cho tôi. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người.
Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu. Bỗng chị bị tuột mất dép.
Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống. Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình.
Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn. Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem. Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có.
Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục.
Nó như bộ mặt cái giấc mơ. Lại còn nhiều chuyện đầy gian nan khác. Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi.
Mà tôi nghĩ chính ông đang làm mất thời gian đấy. Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả. Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về.
Cười vui cho dễ sống. Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực. Để nấu cơm cho anh ăn.
Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen. Họ sẽ luôn phải cúi đầu.