Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay. Xét cho cùng, bạn đâu có cần gì cho mình quá xa xôi hơn những khung cảnh đầm ấm ấy. Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp…
Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người. Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng.
Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo: Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi. Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi.
Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Và bạn liên tưởng tới Zidane.
Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ. Để chỉ ra chúng ta đều khổ. Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất.
Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất. Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn. Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật.
Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn. Con người cần được ôm ấp, vuốt ve. Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi.
Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo. Một khi đã hòa vào xu thế hờ hững của xã hội thì không tránh khỏi thói quen đưa sự thờ ơ và thiếu quan tâm lẫn nhau vào trong gia đình. Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau.
Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra. Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi.
Không có thời gian để sửa chửa. Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình. Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói.