Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn.
Anh họ và chị út ngồi vào bàn. Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt. Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò.
Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn… Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở. Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này.
Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống. Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo.
Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Và nàng mỉm cười với ta trong cơn đau. Hắn cũng đang không cảm nhận được.
Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày. Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác.
Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai. Lặp lại, tôi khóc vì sự thông minh và chủ quan của họ khiến họ không tiến được gần tầm nhận thức của tôi. Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ.
Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia. Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn.
Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn. Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn. Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà.
Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết. Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó. Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông.