Có điều, bạn chưa tìm được một thị trường hoặc chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc kinh doanh chúng. Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ.
Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà. Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt.
Nói chung là tốn thời giờ. Bạn lại muốn lưu lại. Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường.
Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ. Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi: Làm thế nào để ngừng viết.
Con mèo nằm trên nóc tivi. Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay. Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn.
Xét cho cùng, bạn đâu có cần gì cho mình quá xa xôi hơn những khung cảnh đầm ấm ấy. Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về.
Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo. Đó là mong muốn của cá nhân bạn. Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác.
Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ. Tôi bảo: Chào chú. Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình.
Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài. Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang. Cậu em kia, là một người tốt.
Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp. Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu. Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có.