Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc. Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về.
thơ ơi còn hay nữa không - sao lòng cứ thấy mùa đông thế này - còn hay chứ vẫn còn hay - bằng không đưa đẩy bàn tay phí hoài - thơ ở trong tớ ở ngoài - cả thơ cả tớ lạc loài bên nhau - thơ đau tớ cũng đau đau - thơ buồn tớ cũng mau mau buồn buồn - hai tay thơ bắt chuồn chuồn - biết đâu tớ cũng lìa nguồn mà xa - thơ ơi thơ có phải là - nỗi oan chẳng thể thật thà giải duyên - tình yêu là kẻ tật nguyền - lắp vào những miếng hão huyền nhân gian - cũng còn nhiều chuyện phải bàn -vốn nhân cái dịp bầy đàn lung lay Vì những việc như thế mà chúng ta có thể bỏ qua những lúc vô lí, hết sức vô lí của họ; khi hiểu cách giải quyết dứt khoát, nhanh gọn như một thói quen sẽ không tránh khỏi độc đoán, duy ý chí. Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên.
Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài. Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM. Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy.
Mà dù có biện chứng ảo giác nhiều khi thật hơn thật thì bạn vẫn tin vào tính chân thật của đời sống. Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em. Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng.
Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ. Tóm lại là không được bi quan. Tôi kém nhất khoản này.
Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy. - Ông còn lo xa hơn tôi. Được nói chuyện, được trao đổi.
Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh. Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy. Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình.
Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì.
Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường. Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc.
Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Cứ ngỡ mình yêu mình. Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn.