Gió nói: "Tôi sẽ làm cho anh thấy rằng tôi mạnh hơn anh. Tôi có thể gọi tên năm chục ngàn người. Dù sao đi nữa, tôi tin rằng đọc câu chuyện sau này do James L.
Mà người ta cũng đã cho Nã Phá Luân đã dùng phương pháp con nít đó khi ông lập ra huy chương Bắc đẩu bội tinh, phân phát một ngàn năm trăm chiếc cho lính ông và thăng chức "Pháp quốc Thống chế" cho 18 đại tướng, gọi đội quân của ông là "Đại binh". Đáng phục là dường nào! Ông ấy yêu tàu làm sao? Và biết rõ nó làm sao? Nhưng cô tôi bảo rằng ông ấy làm luật sư ở Nữu Ước và chẳng bao giờ để ý tới tàu hết. Không có thì giờ học, nhưng có một thiên tài trời cho riêng dân ái Nhĩ Lan là bẩm sinh đã biết nghệ thuật làm cho người khác thương mình.
Dyke, một nhà chuyên môn có danh nhất về nghề bán hàng ở Mỹ. Một lúc sau, ông hội trưởng hỏi tôi: "à! Ông lại thăm tôi có chuyện chi?". Trẫm đã chẳng nói rằng Trẫm và ngươi bổ sung lẫn cho nhau sao?''.
Họ hiểu rằng nếu có công việc thì chúng tôi tất giữ họ lại. Bệnh nhức răng giày vò người đó hơn là cảnh đói kém làm chết cả triệu dân Trung Quốc. trở nên triệu phú đều nhờ thị dục đó cả.
Tôi nói: "Châu Phi có nhiều cái thú lắm. Cho nên, làm chủ mười hai tòa cung điện lộng lẫy mà Nã Phá Luân đệ tam không có lấy một cái tủ để trốn trong đó cho yên thân được. Muốn vậy, phải khen y cái gì mới được.
Carnegie tức khắc trả lời: "Thì đặt là Công ty Pullman tất nhiên rồi". Nhưng càng thổi mạnh thì lão già càng bó chặt áo vào mình. Hồi Franklin còn nhỏ, thô lỗ và vụng về, một ông bạn già dạy cho ông những chân lý nghiêm khắc này:
Lần này tôi cũng mời, ông ta bất đắc dĩ nhận lời. Cách đây mấy tuần, bà đã nghe tôi diễn thuyết trong máy truyền thanh về cô Louisa May Alcott và trong cuộc diễn thuyết đó, tôi đã lầm lỡ không thể tha thứ được: tôi đã nói cô ấy sanh trưởng tại Concord, miền New Hampshire. Phương pháp đó mới đầu trái hẳn với bẩm tính của ông, vậy mà tập luyện lâu thành thói quen.
kể lại: "Lúc đó, trong phòng im lặng như tờ, không khí lạnh ngắt như băng. Bạn nên để ý rằng vấn đề ái ân đứng đầu, và trái với điều người ta thường tưởng những khó khăn về tiền bạc quan trọng hạng ba. Ông Coolidge nói tiếp: "Lời tôi khen đó, cô đừng lấy làm tự phụ lắm; tôi chỉ muốn làm vui lòng cô thôi.
Viên kiến trúc sư giới thiệu ông Adamson rồi, ông này nói: Thưa ông Eastman, trong khi đứng đợi, tôi ngắm phòng giấy ông. Cách đây hai mươi lăm thế kỷ. Một người làm công già rưng rưng nước mắt nói rằng, ngày hôm đó là ngày sung sướng nhất của ông từ hai năm nay.
Chị Nellie muốn xứng đáng với lời khen của bà chủ. Bạn cho là "lố bịch", là vô lý ư? Cái đó là quyền của bạn. Ông Gaw không đòi mà được.