Nhiều người, mắc cái tật nói nhiều quá, khi muốn cho kẻ khác tin theo mình. Bạn bĩu môi: "Vô lý thượng hạng! Nồng nặc mùi quảng cáo của bọn bán cao đơn hoàn tán và của các "mét" coi chỉ tay đoán vận mạng". Thanh niên bây giờ không biết thế nào là một ngôi nhà đẹp.
Lúc đó ông làm Tể tướng dưới triều Hoàng đế Guillaume II, vị Hoàng đế cuối cùng của nước Đức, ngạo mạn, kiêu căng thường tự khoe rằng lục quân và hải quân của mình đủ sức "đánh tan lũ mèo rừng". Ai kia chứ đại tá House thì không khi nào ngu dại vậy. Con Rex hiền và dễ thương.
Hỏi còn có phần thưởng nào quý hơn nữa không?". Trong nghệ thuật dùng người, chưa có lời khuyên nào chí lý bằng lời đó, cho nên tôi muốn nhắc lại: "Bí quyết của thành công là biết tự đặt mình vào địa vị người và suy xét vừa theo lập trường của người vừa theo lập trường của mình". Đàn bà đã chẳng cho đàn ông biết tất cả những bí mật của mình ư? Chẳng chỉ cho đàn ông biết cách dẫn dụ mình sao?
Từ nay tôi muốn khi đánh máy, cô để ý tới những dấu chấm câu hơn chút nữa". Bà lớn tiếng: "Bán ư? Cháu tưởng cô bán xe này sao? Chịu thấy những người lạ ngự trong chiếc xe này sao? Một chiếc xe dượng cháu mua cho cô, mà đem bán nó? Không khi nào! Cô cho cháu đấy, vì cháu biết yêu những đồ đẹp". Tối thứ bảy, tôi không tiếp ai hết, để tự xét mình.
Đành hủy tờ giao kèo, chớ biết sao bây giờ! Em sẽ thiệt 2. - Hãng tôi tính mở một chi điếm ở làng Queens. Mà cặp vợ chồng đó có đủ những điều kiện của hạnh phúc.
Rồi hãng dùng phương pháp này để thâu những số tiền đó. Con không trả lời chi hết, nhưng trong một lúc xúc động không chống lại được, con chạy lại cha, bá cổ cha, ôm cha với tình sùng bái cảm động mà Trời Phật đã làm nảy nở trong lòng con, mà sự lạnh lùng của cha không làm cho héo được. Ông ta kể lại: "Tôi mất hẳn tiếng.
Nếu tôi lầm, tôi sẽ đổi ý kiến tôi. Lần này hai bên đều hài lòng vì tôi đã biết trọng quan điểm của chúng. Thanh niên đó là nhà danh ca Lawrence Tibbett.
Parsons, một nhà buôn, tới phòng giấy một viên chức thu thuế để kêu nài về một sự tính lộn trong số thuế của ông. Lòng ghen của bà Lincoln vô lý dữ tợn, và không thể tưởng tượng được, đến nỗi chỉ cần đọc những đoạn tả những cơn giận dữ, bi thảm làm cho ông mất mặt trước công chúng, phải, chỉ cần đọc những đoạn đó, 75 năm sau, cũng còn thấy kinh tởm rùng mình. nói: "Tôi nhận được bức thư đó, ngạc nhiên lắm, ngạc nhiên mà cũng vui nữa.
Ông giáo hồi âm, an ủi cậu, nói cậu rất thông minh, làm việc lớn được, đời sẽ tươi sáng hơn và cuối thư, cho cậu một chân giáo viên. Một trong những vị có tài danh nhất của thế kỷ 20 mà kỷ lục tối cao chỉ được có bấy nhiêu, thì bọn dung phàm như bạn và tôi, còn hy vọng gì nữa? Chưa bao giờ tôi lãnh được một mối hàng quan trọng như vậy.
Chúng ta cùng xét lại xem. Tranh biện không phá tan được sự hiểu lầm. Dậy từ 3 giờ sáng, quét tiệm và nai lưng ra làm 14 giờ một ngày.