Người rỗng như không có lực. Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.
Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được. Mà không xuyên sang tai bên kia. Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm.
Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên. Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay. Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.
Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ.
Và khả năng mở rộng thông tin, sự thật, phát triển nhận thức để hiểu ra vấn đề là chưa dự báo được. Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn. Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai.
Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây? Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười. Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn.
Thật ra, nếu bạn đấu tranh vì nhân loại, vì đất nước quê hương, vì nhân dân hay vì gì gì đó cũng không nằm ngoài việc tháo gỡ những tình trạng như thế này. Bạn sẽ không trình bày nhiều. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên.
Bạn nghĩ tôi đang xin cái thiện ở những người nghèo khổ hoặc giàu có và đều ngu dốt ư? (Xin đừng tự ái. Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái. Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn.
Khá nhẹ nhõm và yên bình. Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Êm dịu và hoang vắng.
Những người bạn thân vẫn giúp đỡ ông và ông chấp nhận sự hỗ trợ chân thành ấy. Bạn là con dơi không phải chim không phải thú mà lại là cả hai? Không chắc, quanh bạn còn nhiều phe hơn thế. Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng.