Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không. Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình. Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này.
Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn. Đó là một quyền chính đáng nếu thực sự họ có trách nhiệm. Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ.
Tôi kệ tôi dắt tôi đi. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. - Ông còn lo xa hơn tôi.
Tôi lẳng lặng ra về. Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt.
Có người cúi mặt bấm di động. Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em. Cười vui cho dễ sống.
Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn. Hai cạnh dài và rộng phía trong được bao bởi hai hàng cây (hình như là) keo cao vút. Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn.
Nhưng muốn làm một tấm gương thì có. Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ. Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất.
Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó. Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt.
What I fell what I know never shine through what Ive known Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ.
Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu. Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi. Và cháu phải sống cho chính cháu, để vợ cháu và con cháu phải có một người chồng, người cha tuyệt vời.