Này, mày bóc cho chú bao thuốc. Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được.
Tôi muốn đâm vào đâu đó. bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế. Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ.
Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí). Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình? Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn.
Có người nhìn bà già, nhăn mặt, bĩu môi. Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ. Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại.
Thi thoảng vẫn bình luận vài câu. Bạn cần làm việc, cần vận động. Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không.
Còn quá nhiều điều để viết. Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn. Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng.
Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả. Ta cũng được đi câu. Ông bảo: Em nói tiếp đi.
Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình. Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc.
Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có. Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì. Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều).
Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng. Cái từ nhân loại đẹp thế mà hay gây phản cảm. Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác.