Cây Bốn Lá thần kỳ không? - Mụ hạ giọng một cách nham hiểm. Họ xứng đáng cần nó hơn tôi. Chàng chẳng cần phải suy nghĩ lâu cũng biết được chỗ mình cần tìm nước là ở đâu.
Bà nói rằng người ta thường hay để lại việc tới ngày mai mới làm. Bóng đêm đen kịt giăng phủ dày đặc. Đột nhiên, từ đâu đến một ông già dáng vẻ mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Max.
Bí quyết thành công và may mắn của Max nằm ở câu chuyện kỳ diệu mà người ông đã kể lại cho Max từ nhiều năm trước. Anh quá bị ám ảnh bởi thực tế đó quá đến nỗi không thể nào nhìn sự việc một cách toàn diện và sáng suốt hơn. Để an toàn và tránh thú dữ tối qua, anh đã ngủ trên một chạc cây cổ thụ.
Thế nhưng chàng đã biết được hai lý do tại sao Cây Bốn Lá thần kỳ chưa bao giờ mọc được trong khu rừng Mê Hoặc, và chàng tin chắc rằng mình sẽ còn biết nhiều hơn nữa vào ngày mai. Đơn giản là bởi vì loại cây đó không thể mọc ở đây được, thế thôi. Với tài năng của mình, cha tôi ngày càng khuếch trương nhà máy đó lên.
Tôi cũng luôn tìm kiếm những cơ hội mới ở bất kỳ nơi nào có thể. - Tôi có thể giúp bà - Sid đề nghị - Nhưng bà có biết một cây bốn lá thì cần bao nhiêu nước không ạ? Nott cảm thấy một nỗi thất vọng to lớn đang chiếm lấy lòng anh.
- Sid vẫn tiếp tục hào hứng chỉ cho Nott thấy những gì anh đã làm được - Đây là toàn bộ đá thừa và những nhánh cây mà tôi chặt bỏ trong vòng có hai ngày, bởi vì chác anh cũng biết là. Nghe xong những lời thần Gnome nói, Sid lặng im suy nghĩ. Đám lá ấy mơn man thật nhẹ bàn tay ông như muốn mời gọi sự chú ýcủa ông.
Chàng phải mất khá lâu mới đến được cái hồ này, chỉ mất vài phút sau khi Nott chán nản bỏ đi. - Xin ngài đừng đi - Sid khẩn khoản - Xin hãy nói cho tôi biết tại sao. Cậu có biết thế nào là sự may mắn tình cờ và sự may mắn thật sự hay không?
Vì thế nếu cứ tiếp tục đi tìm nó thì hẳn sẽ là một điều vô ích. Vì thế Nott lên tiếng chào bà: Chỉ có như vậy mới làm tan đi sự đa nghi, đố kị của nhà ngươi.
Bất cứ ai lang thang ở đây quá lâu mà không có mục đích nào rõ rệt thì sẽ phát điên lên đấy. Khi đưa ánh mắt nhìn sang người đối diện, cả hai chợt thấy có điều gì dường như quen lắm, gợi lên từ rất xa xăm nhưng cũng thật gần gũi. Đó là lý do vì sao hắn đã gạt ngươi và Nott để đảm bảo rằng một trong hai ngươi sẽ chết thay cho hắn.
Nhưng khu vườn không còn như trước đây nữa: nó đã được lát đầy gạch. Dù rằng điều đó chẳng dẫn anh tới đâu nhưng ít nhất nó cũng làm anh bình tĩnh trở lại. -Bốn với chẳng ba lá! - Nott nói với giọng chán chường - Ba ngày rồi thật là công cốc, ta tìm mãi mà chẳng thấy đâu.