Nhưng khi chúng tôi nói chuyện về hiện tại thì không có gì khiến anh ấy thấy căng thẳng nữa. Trong khi đó con trai của bạn lại là một đứa chăm chỉ, cũng sắp thi đại học và khát khao trở thành bác sĩ. Trong một cuộc trò chuyện nào cũng vậy, nếu bạn lắng nghe người khác nói thì họ cũng sẽ lắng nghe bạn.
Tôi đã nói mặt trái của vấn đề, những điều ngoài dự đoán. Tôi vẫn nhớ một cao trào trong vở hài kịch cổ điển The Honeymooners. Ba mươi năm về trước, khán giả chưa nghe nói đến tên tôi.
Tôi lên sân khấu và nói trong vòng nửa tiếng. Hãy nhỏ nhẹ trình bày lời giải thích, và đừng quên dùng hai chữ giúp tôi: Ông không chỉ chứng tỏ mình là một người theo kịp thời đại mà còn là một con người của thời đại.
Jack hiểu ra rằng, muốn bán được hàng thì trước hết phải biết chào mời sao cho thuyết phục, muốn chào mời thuyết phục, thì phải nắm vững trong lòng bàn tay tính chất của món hàng. - Cậu có biết sau bữa tiệc thì Jeanerre luôn hát vài bài không? Hai tiếng Xin chào được thốt lên lập bập và nhỏ xíu.
Bạn biết không, tôi như một đứa trẻ lang thang không một xu dính túi, và cứ sáng sớm lại tha thẩn đến cổng đài phát thanh. Thẳng thắn và cởi mở. - Cậu có biết sau bữa tiệc thì Jeanerre luôn hát vài bài không?
Tôi chưa bao giờ thấy ông giận dữ, hay tranh luận nảy lửa và mất bình tĩnh. Nếu người bên trái của tôi rất năng cười nói còn người bên phải lại im thin thít, nhiệm vụ của tôi là phải tạo sự hào hứng cân bằng cho cả hai bên. Trò chuyện với Richard Nixon, bạn khỏi lo rằng không có đề tài nói hay đến lúc chẳng biết nói gì.
Bạn biết không, sáng nào tôi cũng đứng trước gương và cười tươi rói:Chào Larry, hôm nay cậu khỏe không? Có gì vui mà cười tươi thế?. Vấn đề này thuộc lĩnh vực pháp lý, tôi không muốn bàn luận sâu về nó. Nhất là khi bạn chẳng có liên quan gì đến một đề tài nào đó đang được bàn tán.
Chúng tuần tự đi vào đầu bạn rồi chinh phục bạn tự lúc nào không biết. Henry Kissinger người dùng cả đời mình để nghiên cứu về ngôn ngữ nói rất coi trọng nguyên tắc này. Nó là một hình thức giao tiếp đàm thoại hết sức tự nhiên.
Trên sân khấu, anh là một trong những diễn viên kịch hàng đầu ở Mỹ, còn ngoài đời lại là một chàng trai vui nhộn. Nhưng trong chương trình trò chuyện này thì anh cảm thấy rất tự nhiên và thoải mái. Tôi vẫn nhớ một cao trào trong vở hài kịch cổ điển The Honeymooners.
Nếu một ngày nào đó bạn ở vào vị trí của tôi và nói trước một lễ tang, hãy nhớ đi nhớ lại rằng người ta đến đó không phải để nghe bạn nói. Bởi ông nghe nói nước Mỹ là nơi đầy hứa hẹn, rằng những con đường ở đây đều lát bằng vàng! Nhưng tới đây ông đã học được ba điều: Chúng ta quên toàn bộ câu chuyện này đi và chúng em không bao giờ tái phạm nữa, được không thưa thầy?