Nhẹ đến độ mà tôi biết chỉ độ chục lần như thế này là tôi sẽ bay lên. Tôi biết là tôi rất khỏe. Nhưng đặt mục tiêu rồi.
Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi. Nhưng mà chắc là ra được thôi. Còn phải dậy đi học sớm.
Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại. Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể. Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn.
Cuối mùa lại ra đợt mới. Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi. Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.
Thế giới trong óc thật hỗn tạp. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết.
Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không. Ôi, thói quen của con người. Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn.
Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng. Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ. Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời.
Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Trong công viên thì toàn ma cô.
Rồi lao đầu vào sáng tác. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu.
Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn. Là thích cái gì thì làm cái đấy. Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt.