Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo. Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi. Đừng ví ta với sự chung chung của số đông.
Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ. Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều).
Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống.
Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ. Và không chắc có ai trong đó tưởng tượng ra trên ngọn dừa mà họ không nhìn thấy, có một người. Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa.
Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta.
Và biết rằng mình biết ít thế nào. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật. Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm.
Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc. Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không? Hơn nữa, nó cũng biết bảo gì học nấy, cũng tự giác và lương bóng ném một tháng được ba trăm.
Bác vừa ở bệnh viện về, đã có người mua mười bộ ấm chén, mỗi bộ 35. Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại.
Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này. Ông anh cũng làm theo. Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương).
Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau. Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại. Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào.