Vào ngủ tiếp đi con. Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết. Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông.
Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy. Tôi biết là tôi rất khỏe. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch.
Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả. Xem trang 16 cuốn NGOÁY MŨI tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh (nếu có) Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch.
Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm. Chưa đến tuổi để vô vi vô vị. Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan.
Đường phố trũng nên ngập nước như mặt sông, lội nước rất thú. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng. Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng.
Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Có người cười toe toét. Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân.
Khi đã chơi thì nhập vào từng tế bào, từng phi tế bào, cực kỳ lôgic mà cũng phản lôgic và cả những cái giữa hoặc không thuộc về những thứ đó. Nhưng mọi người thì khác. Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động.
Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng. Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh. Y học bó tay… Mọi người cười thích thú.
Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ. Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng… Bạn chưa làm được gì cho họ.
Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng. Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt. Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức.