Vậy bạn phải tiến chầm chậm. Trong một chương sau, tôi sẽ xét những cách thoả mãn khát vọng đó. Bạn xanh xao và mệt nhọc.
Có sao đâu? Tôi biết rằng bạn thưởng thức được âm nhạc, vì vậy các dàn nhạc mới lựa toàn những bản hay, bỏ hết những bản dở. Thái độ ấy hoàn toàn vô lý và có hại vì ông đã coi trọng một khoảng thời gian mà ông trông cho mau hết. Tôi có thể nghe óc bạn như nghe điện thoại ở nên tai tôi vậy.
Tại sao tôi phải vô lý đến mắc cỡ vì điều đó nhỉ? Hỡi người đời, anh phải tự biết anh. Bạn có nhớ, buổi sáng đó, nhận được một bức thư khiến bạn lo lắng, cân nhắc kỹ lưỡng khi trả lời không. Mỗi người và trường hợp mỗi người đều riêng biệt.
Một thất bại, tự nó, có đáng kể gì đâu nếu nó không làm mất lòng tự tin. Bạn phải sống với số thời gian là 24 giờ một ngày. Trước khi tới bến xe, bạn phải kéo nó về có tới bốn chục lần.
Tôi đọc năm tờ nhật báo Anh, hai tờ Pháp và vô số tuần báo, tạp chí. Lúc này, tôi không cần biết đến nguyên tắc của bạn ra sao. Sự thành công của đời thầy tuỳ thuộc nó.
Lúc nào có dư thời giờ thì tôi sẽ đọc. Nhưng bạn cũng không có thể tiêu non thời gian được. Như vậy còn ba buổi tối để thăm bạn hữu, vui thú gia đình, đọc sách tiêu khiển, hút thuốc, làm vườn, thơ thẩn và dự những cuộc thi của các báo.
Nhưng riêng về phần tôi thì không khi nào bạn bắt gặp tôi du lịch mà không mang theo Marc Aurele. Nhiều người hỏi mướn thì chủ phố phải tăng tiền. Nếu chúng thực tâm tin rằng cướp bóc là một hành vi thiện chí thì những năm khổ sai đối với chúng sẽ là những năm đầy hạnh phúc, tất cả những người tuẫn tiết đều sung sướng vì hành động hợp với nguyên tắc.
Than ôi! Tôi không giúp bạn được việc ấy. Xét kỹ, ta thấy tiền bạc là vật chất tầm thường nhất. Khi bạn đã chăm chỉ bỏ ra mỗi tuần bảy giờ rưỡi để luyện sinh lực trong ba tháng rồi, thì lúc đó bạn có thể lớn tiếng ca hát và tự nhủ rằng mình có thể làm được những việc phi thường.
- Vâng, bất kỳ cái gì cũng giản dị như vậy. Bạn phải sống với số thời gian là 24 giờ một ngày. Sau cùng bạn lên giường, mệt phờ vì công việc ban ngày.
Tới nơi ông thường phải đợi xe. Không có phương pháp thần diệu nào để bắt tay vào việc cả. Rồi, khi nó thấy bạn đổ mồ hôi trán, thình lình nó lăn ra, chết mà không kịp trối: "Tôi không chịu được nữa rồi".