Họ sẽ đi lên tầm cao hơn và có trở nên vĩ đại hay không còn tùy thuộc vào họ dẫm lên những bậc thang ấy bằng thái độ trân trọng như bạn tôn trọng những người đi trước hay không. Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì.
Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử.
Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình. Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần. Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình.
Vẫn tin là đủ sức kiếm nhiều tiền trong tương lai. Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Lúc thấy xe của các chú, tôi đã định đi ngay.
Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn. Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại. Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí.
Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Hơn thế, nếu nghệ sỹ chơi thể thao và tạo được phong trào thì không những xóa bỏ bớt quan niệm nghệ sỹ dở dở ương ương, bệnh hoạn, yếu ớt mà còn, vì thế, kích thích cộng đồng hình thành thói quen rèn luyện sức khỏe.
Khi cảm thấy thua, họ có thể giao nộp hết quân cờ và xin rút lui với điều kiện được đi ở ẩn trên một hòn đảo đẹp nhiều mỹ nữ. Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó. Mình rất sợ phí thơ.
Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó).
Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp. Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông. Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được.
Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức. Ông bảo: Em nói tiếp đi.