Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ. Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia. Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác.
Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó. Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra. Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm.
Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có. Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình.
Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi. Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.
Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi. Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Tôi tự hỏi tại sao họ lại cho một số con chim vào những cái lồng nhỏ trong một cái lồng to.
Thà tát mình còn hơn. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể. Cái cuối có phần họ nói đúng.
Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả. Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn. Tôi đang làm cái việc đỡ cho các nhà nghiên cứu mình về sau.
Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại. Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút.
Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu.
Đơn giản là để sống. Và ông vội ngoảnh đi. Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con.