Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục. Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ. Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua.
Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình. Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan.
Dẫu chưa diễn đạt được hết cái muốn diễn đạt. Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết. Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó.
Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh. Có lẽ mình nên im lặng.
Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Cái giấc mơ của mình không mất. Cậu em thế là tạm biệt rồi.
Có lẽ vì tôi vừa ngáp. Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Nhưng không phải là tất cả.
Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó? Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ. Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng.
Chơi là giữ kín mọi điều mình biết. Nhất quyết phải cạo râu. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu.
Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu. Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu. Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu.
Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm. Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Không phải điệu cười chua chát.