Dùng cứt thì không hay lắm. Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà. Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng.
Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu. Đừng nhầm bạn với tôi. Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình.
Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn. Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút. Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình.
Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua. Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình. Có thể họ ngấm ngầm bắt tay nhau để xoay thế giới theo quỹ đạo họ muốn.
Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng. Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới. Dù không bao giờ có tận cùng.
Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ. Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ. Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ.
Lát sau, thằng em đi vào. Cái này không rõ lắm. Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi.
Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy.
Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận. Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn. Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con…
Bố sẽ không phải thấy bạn khi chưa già đã phải lặp lại hình ảnh tuổi già của bố: Niềm kiêu hãnh và sự hoang dã bị giết dần và bị nhào nặn dần bởi đời sống có quá nhiều sếp: Bố, họ hàng, cơ quan và nhiều dây thòng lọng nữa. Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không. Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân.