Tiếp theo, tưởng tượng rằng bạn đang đứng trước khán giả và bắt đầu nói. Thật ra tối hôm ấy khách mời của tôi là Bill Hartack, một vận động viên đua ngựa. Anh không giả tạo, không hài hước một cách khiên cưỡng.
Cũng không vì chỗ đẹp mà quên đi thời điểm có hợp lý không. Khi tổng thống Coolidge thắc mắc về sự chờ đợi này, người nhân viên ấy nói rằng ông ta chỉ tò mò xem tổng thống có điều gì muốn nói về tấm ngân phiếu này hay không. Một năm 365 ngày thì có 200 ngày Herb đi đàm phán cho các công ty lớn nhất nước Mỹ.
Và tận sâu trong tâm khảm, tôi luôn tự hào về xuất xứ ấy. Khi thấy dáng vẻ của ông, bạn không thể nghĩ đây là ông bầu của một đội bóng vừa thảm bại. Khi ấy ông là đại sứ Hoa Kỳ tại Liên Hiệp Quốc.
Chỉ riêng Pacino là nhún vai: Tôi là một người New York, tôi tưởng đó là một quả bom ấy chứ!. Quả thật ngồi tham dự mà cứ như đang bị tra tấn vậy. Con trai tôi là lính hải quân đã hy sinh ngoài chiến trận khi mới 19 tuổi.
Bạn chỉ có thể tự tin ở chính mình và tạo được lòng tin nơi người khác khi bạn chân thật. Tóm lại, sự chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đi phỏng vấn chẳng bao giờ thừa cả. Ở nữ giới còn khó khăn hơn bởi họ có những điều kiêng kỵ đặc trưng.
Nhưng cũng như mọi việc khác trong cuộc sống, sự hài hước không thể có tác dụng tốt khi bị khiên cưỡng, gượng gạo. Khổ nỗi, người ta dường như không mặn mà gì với việc chú ý lắng nghe cho lắm! Ví dụ như khi bạn nói với gia đình hay bạn bè rằng máy bay của bạn sẽ cất cánh lúc tám giờ, thì cứ y như rằng, trước khi chia tay họ lại ngơ ngác: Máy bay cất cánh lúc mấy giờ thế nhỉ?. Nếu người bên trái của tôi rất năng cười nói còn người bên phải lại im thin thít, nhiệm vụ của tôi là phải tạo sự hào hứng cân bằng cho cả hai bên.
Đừng nhìn vào bức tường hay nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngừng ba giây để thở, Dick nói tiếp: Vấn đề chính là chỗ đó! Tôi cần một người đánh thức khán giả dậy sau khi họ đã được Sullivan ru ngủ. Cô ấy cần phân tích, nhận xét, phản hồi lại ý kiến của họ một cách sâu sắc và khoa học.
Đặt ra càng nhiều tình huống càng tốt. Dù thế kỷ 21 có mang lại cho chúng ta những thành quả khoa học kỹ thuật hiện đại như thế nào, thì những từ đầu tiên trong cuốn sách này vẫn là sự thật: Chúng ta cần phải nói. Các ngôi sao vốn hay nhạy cảm, trò chuyện với họ bạn cần phải hết sức khéo léo.
Chẳng hạn, Susan chỉ cần biết con số doanh thu bán hàng của tháng trước và đi tìm bạn để hỏi. Từ ngữ, điệu bộ, cách nói… tất cả đều do bạn sáng tạo. Chẳng hạn như cựu tổng thống Bill Clinton và Tommy Lasorda.
Tôi chỉ thường khoanh tay trước ngực một cách thoải mái. Một khi bạn đã giới thiệu rình rang như vậy, đâu ai còn bất ngờ nếu chuyện của bạn quả thật rất vui? Trái lại, nếu nó bình thường thì tất cả mọi người đều thất vọng! Nhưng trong chương trình của tôi, điều này làm cho Stevenson trở nên rất tuyệt vời.