Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại. Chẳng ai thua thiệt cả. Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc.
Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn. Đêm nay viết, ngại thay bút mới. Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình.
Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình. Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện. Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ.
Rồi thể hình tính sau. Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn.
Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy. Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế.
Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo. Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài. Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút.
Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác. Chứ không thở dài như những người thân… Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi.
Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức. Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống.
Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú. Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?. Cũng là để thăm dò phản ứng.
Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé. Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm.