Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững. Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận. Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà.
Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó. Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng. Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích.
Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc. Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên.
Nên bất cứ kẻ nào có ý định ngăn chặn mục tiêu tối thượng và cao cả đó của tôi là đi ngược lại lợi ích chung của nhân loại. Anh ơi, cháu nó hứa với anh gì này… Ồ, được rồi. Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn.
Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi. Tôi về, cũng đỡ in ít. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể.
Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Tôi đang viết với tư cách một thiên tài.
Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác. Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường. Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài.
Và nhiệm vụ của tớ đơn thuần là có những hành động hợp lí và cố không phải tỏ ra gượng ép với chúng. Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó. Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung.
Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào. Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn.
Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm. Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác. Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi.