Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia. Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này. Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi.
Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều). Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh. Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im.
Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không. Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống. Đừng lỡ nhiều là được.
Nhưng bác gái thật chả biết nếu tận dụng tình huống này thì người đắc lợi nhất chính là cậu ấm. Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều.
Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng. Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn. Trơ trọi giữa phố đông.
Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ. Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác. Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều.
Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị. Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết. Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết.
Sợ không trả được? Không phải. Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào. Người bảo đời là bể khổ.
Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái. Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu.
Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc. Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung. Chẳng có cái gì đập.