Khi người đàn bà nói với người đàn ông câu đó, quan hệ giữa họ đã có quá nhiều thất bại. - Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút. Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn.
Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài. Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy. Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?
Nói chung bạn tạm chiếm được thành luỹ này rồi. Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. Bạn còn phải sống dài dài.
Hai là bạn viết cái chuyện này. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh.
Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra. Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ. Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông.
Con sông trước mặt thật xanh và êm. Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều. Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng.
Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì. Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi. Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu).
Rất rối rắm và hoang mang. Chả biết đường nào mà lần. Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng.
Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót. Rao giảng cũng là chơi. Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt.
Đường phố phía bên kia ném sang tiếng còi xe. Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a. Xôi em để trong lồng bàn.