Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua. Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc. Rồi đồng chí công an sẽ hỏi: Anh sở hữu chiếc xe được mấy năm rồi?.
Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua. Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi. Con sông trước mặt thật xanh và êm.
Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm. Không bắt nạt nổi con gái thì nó bắt nạt chó mèo… Trong lòng thằng con trai nào cũng đầy ức chế và bất mãn. Q của lí trí không tự an ủi được.
Chúng xèo xèo sền sệt. Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ. Diệt cả những con virus có lợi cho sức đề kháng.
Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé. Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại. Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột.
Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say. What I fell what I know never shine through what Ive known Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp.
Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác. Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ.
Người bảo nghệ thuật là khó hiểu. Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về. Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi.
Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người. Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại. Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi.
Nơi thì cà phê đèn hiu hắt. Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu. Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm.