Bạn cần trả công và cả tự do. Còn lại, không xứng làm bạn tôi… Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó.
Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ. Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra.
Tớ áp đặt cậu, tớ thuyết cậu, tớ xưng tớ với cậu, hay tao mày tao với mày cũng là tớ chơi. Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan. Vậy mà tôi đang viết.
Giữa hiện thực và huyền ảo. Nhưng những áp lực dai dẳng khiến bạn đâm bệnh. Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình.
Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm. Nhà văn ngồi lại một mình. Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút.
Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc. Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ.
Có gì thì mẹ mới giúp được chứ. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi.
Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin. Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia).
Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may. Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng. Dù bạn rút kinh nghiệm lựa chọn trái với cái bạn thường chọn chăng nữa.
Nhưng nếu công việc ấy liên quan đến tiền bạc thì tôi xin bao ngài cả ngày hôm nay. Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần.