Thiên hạ sẽ ngủ gục mất. Bạn tự cho là hơn những thổ dân ở miền Bắc Cực nhiều lắm ư? Bạn được hoàn toàn tự do nghĩ như vậy. Nhưng rầy rà thay, ông S.
Bạn muốn biết một câu thần chú làm ngưng những cuộc cãi lộn, làm tan bất bình, gây thiện cảm và xúi giục người khác chăm chú nghe bạn không? Không ai hiểu rõ sự xác đáng của những lời nói đó bằng John D. Bà ta mời chúng tôi đi coi chuồng gà.
Cậu nhịn ăn bữa trưa và để dành tiền giấy xe điện cho tới khi mua được một cuốn tự điển tả công nghiệp các danh nhân nước Mỹ. Được bạn tin cậy, nó phỉnh mũi ra và có lẽ gắng sức để được xứng đáng lòng tin đó". Thiệt ra, không ai làm việc đó đúng hơn ông nữa vì ông biết rõ công việc hơn hết.
Tôi đoán sai thì đây ông cứ chặt tay tôi đi. Kể lại những chuyện đó, ông hoan hỉ vô cùng. Rockefeller cũng theo cách đó, khi ông muốn xin nhà báo đừng chụp hình con ông.
Cho nên khi hai ngàn năm trăm người thợ công ty "Bạch Xa" đình công để đòi tăng lương và quyền lập nghiệp đoàn, ông Giám đốc công ty đó là ông A. Ngoài ra, không có cách nào khác. Chàng thất vọng đến nỗi muốn giải nghệ đi bán xe cam nhông.
Thanh niên đó là nhà danh ca Lawrence Tibbett. Hết thảy những kẻ thất bại đều thuộc hạng người đó". Bệnh của tôi, ông chưa muốn biết, mà cần biết cái ví tiền của tôi đã.
Tôi không biết chơi mà bà ngồi bên cạnh tôi cũng vậy. Tại những cao lâu đó, khách ăn được đãi như người lương thiện, biết trọng danh dự. Cho nên tôi nói rằng những chi tiết mà ông ấy không chịu cho biết, không cần thiết gì hết.
Vậy mà sau thành một trong những nhà xuất bản tạp chí lớn nhất ở châu Mỹ. Nghiêm quân của tôi khéo nuôi heo và bò, kỳ đấu xảo canh nông nào ông cũng được giải thưởng. Liên đoàn đó sau được các chủ nhân khách sạn vạn quốc gia nhập và trở nên một hội quốc tế mà chính ông được làm hội trưởng.
Trước khi tới thăm ông, tôi tình cờ được hay rằng ông mới ký một tấm chi phiếu một triệu mỹ kim, rồi sau khi hủy bỏ đi, vì không cần xài tới, ông đem đóng khung lại, giữ làm kỷ niệm một vật hiếm có. Chỉ một sự hăm hở tự nhiên lại hôn cha trước khi đi ngủ, đủ chứng điều đó. Và "ông Copper" thích được gọi như vậy lắm.
Trong công việc đó, đã có nhiều sự lạm dụng, nhiều sự đồi bại. Ông Grammond đá mạnh vào chân tôi ở dưới bàn làm hiệu, rồi tuyên bố: "Anh Dale, anh lầm rồi; ông nói đúng. Cho nên đáng lẽ buộc tội anh, tôi định thay đổi thái độ mà khoan hồng với anh và tôi đã thành công rực rỡ.