Người da đen ở phương nam và người Trung Hoa ít khi đau tim vì lo lắng, nhờ họ đã nhìn đời một cách bình tĩnh. Có lẽ suốt đời tôi không quên chuỵên thê thảm dưới đây do ông Robert Moore ở New Jersey kể lại. Emerson viết trong thiên tuỳ bút Tự tín rằng: "Trong sự giáo dục của một người, có một thời gian người đó nhận thấy rằng ganh tị là ngu, bắt chước là tự tử, rằng phận mình sao thì phải chịu vậy, rằng trong vũ trụ mênh mông đầy thức ăn này: người đó phải vất vả cày miếng đất trời đã cho mình thì mình mới có được hột lúa ăn.
Ông là con một nhà cực nghèo. Tôi tự nhủ: "Tuần này ta lầm lỡ trong bao nhiêu việc? Ta có làm được điều phải nào không và làm sao để tấn tới nữa?". Mới rồi tôi có giao dịch bằng thư từ với bác sĩ Harrlod C.
Có lẽ tại không rao hàng rõ rằng đích xác chăng? Hay là thiếu hăng hái? Có khi ông lại quay vào tiệm đó mà nói: "Tôi trở lại không phải để cố mời ông mua xà bông đâu mà để xin ông chỉ trích tôi và khuyên tôi về cách bán hàng. Có khi ông dùng nha phiến cho dễ ngủ. Tôi làm đúng như vậy.
Mà chính vậy! Khi ta đã chịu nhận sự chẳng may nhất thì ta có còn để mất nữa đâu, và như vậy tức là tự đặt vào một tình thế chỉ có lợi mà vô hại. Nỗi tỉnh lớn đều có một chi nhánh và đã không tiếc tiền quảng cáo. Giáo sư Phelps tiếp: "Ai cũng cần được chú ý tới mình một chút và tỏ tình đồng loại với mình.
Vậy phải làm sao? bạn có thể lại hỏi một phòng dẫn nghề nghiệp [39]. Bà Thehna Thomas đã khám phá ra một sự thực nghìn xưa, đã được dân Hy Lạp đem ra dạy đời, 500 năm trước Thiên Chúa giáng sinh: "Những cái gì hoàn hảo nhất là những cái khó được nhất". Tôi lo vì tư tưởng có ung thư trong bao tử.
Thật không còn cái gì. Đem công những lúc nó nghĩ trong một ngày, người ta sẽ được một số giờ là mười lăm". Ba trăm rưỡi năm trước, ông Francis Bacon đã có lý khi ông nói: "Triết lý nông nổi hướng óc loài người tới chỗ vô thần: nhưng triết lý sâu xa lại đưa ta tới tôn giáo".
Bạn và tôi, chúng ta cũng phải dùng cách ấy nữa, nếu chúng ta muốn giải quyết những việc rắc rối nó giày vò ta ngày đêm, đổi cuộc đời của ta thành cảnh địa ngục. Nhưng bây giờ tôi nói giọng chững chạc rằng tôi đến Kanass City để làm việc. Có nỗi gì lo lắng thì người cầu Chúa.
Tôi sẽ học một cái gì có ích. Số mạng đã bắt vậy". Buổi tối hôm đó, chỉ có một ly sữa nóng, nhưng được vậy là nhiều lắm rồi.
Bức thư không làm xấu danh Đại tướng mà làm ô danh mụ rất nhiều. Rồi thì cơ thể cháu tự nhiên phải mềm dẻo". Tôi viết nhiều chương trong cuốn này ở bên bờ "Hồ Bán Nguyệt" tại miền núi đá xứ Canada, nơi mà tôi làm quen với vợ chồng bà Herbert H.
Cái máy tôi tạo ra chạy cũng được, nhưng không hoàn mỹ đúng với lời tôi cam kết. Tôi viết thư cho những người lính khác để an ủi họ và thân nhân của họ. Một hôm đương đi, tôi té xỉu trên lề.