Ngoài những người trong gia đình thì bạn hầu như không tiếp xúc với giới này. Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt. May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu.
Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi. Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường. Hót nhiều cũng không hay lắm.
Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn. Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại.
Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút. Hơn nữa, họ không thông minh đến thế đâu. Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác.
Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ. Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực. Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người.
Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu. Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ. Tôi đang viết với tư cách một thiên tài.
Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay. Bắt đầu khó nghĩ đây.
Thôi, năm nghìn đi ạ. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin. Căn bản vì các dòng suy nghĩ cứ chảy nên bạn hay quên.
Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Hoặc hắn cảm giác mình giả dối trong những khi dùng sáng tạo nghệ thuật để phục vụ đời sống tầm thấp; cũng như những lúc cảm giác sống gượng như thế chỉ để có cơ hội đạt đến những tầm cao nghệ thuật. Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa.
Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi. Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do.