Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào. Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm. Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi.
Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không. Cũng không được đọc truyện nữa. Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông.
Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó. Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng. Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường.
Sợ những người phụ nữ gần gũi mình sẽ yêu mình, sợ yêu mình họ sẽ sớm thấy khổ nếu họ không có một bản lĩnh cao cả. Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan. Chả biết đường nào mà lần.
Tôi tống vào thùng rác. Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi. Có gì để thanh minh.
Để người ta phải nể. Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ. Chắc không biết mục đích chính của tôi đến đây để chữa bệnh mệt.
Rồi chúng tôi vào phòng tập. Nước mắt tôi lại rơi. viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết
Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy. Mình không khổ nhưng người ta lại khổ. Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%.
Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn. Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công. Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút.
Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe. Bác gái nghe thấy bảo: Ấy. Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau.