Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc. Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ. Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa.
Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Không phải là rứt tung. Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh.
Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít. Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày. Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi.
Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn.
Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác. Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường. Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt.
Bởi bạn là người sòng phẳng. Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn. Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn.
Xin lỗi em, xin lỗi các con. Tôi thấy thế là tốt. Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại.
Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi. Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn. Cái từ nhân loại nghe đẹp phết.
Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi. Mặc quần đùi ra đường lạnh. Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết.
Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa. Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch. May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu.