Kinley không muốn phạm lòng tự ái, cũng không muốn làm cụt hứng người đó. Và khi bạn gặp một vấn đề, như sửa lỗi một đứa nhỏ, làm sao cho bạn trăm năm đồng ý với bạn, hoặc là cho một khách hàng đương giận mà được hài lòng, thì xin bạn hãy suy nghĩ một chút đã, chống cự với sự xúc động đầu tiên, đừng để cho nó lôi cuốn vì thường nó có hại. Cho nên khi tự buộc tội tôi rồi thì chú đó chỉ còn mỗi một cách giữ lòng tự trọng là tỏ một thái độ khoan hồng.
Viên thu thuế thì lạnh lùng, ngạo nghễ và cố chấp. Đàn bà trong ngày sinh nhật và những ngày kỷ niệm vui tươi của họ lắm. Cận thần có người can gián Hoàng đế vì lẽ không được "môn đăng hộ đối".
Nhờ họ, ta sống được phong lưu. Nếu không như vậy, chúng tôi sẽ kiện nhau, tôi sẽ mất tiền và làm cho một khách hàng tốt hóa ra một kẻ thù của tôi. Trước nhà bà Gent, một bà bạn của tôi, mà tôi đã có dịp nói tới, có một bãi cỏ đẹp mà tụi con nít thường tới giày xéo phá phách mỗi ngày.
Xí nghiệp đó vừa có nhiều khách hàng, vừa được tin cậy. Ông không cần ai khen ông hết; ông chỉ muốn sao có kết quả là được. Một người bán hàng chịu nai lưng 14 giờ một ngày nữa.
Bà mục sư có thể nói như vậy được. Chỉ mang lại bất hạnh cho gia đình và diệt hết nguồn ân ái mà mấy bà quý hóa nhất. Mới hôm qua, con còn nằm trong tay mẹ, ngả đầu trên vai mẹ con.
Kinley hay một Lincoln. Mới rồi bà có viết một bức thư cho tôi; bữa nay tôi xin cám ơn bà". Phép lịch sự cần thiết cho hôn nhân cũng như nhớt cần cho máy chạy.
Các nhà chính trị Đức hoảng sợ. Tôi sẽ hết sức giúp ông để triệt cái thói đó đi. Tôi cho chiến tranh là một canh bạc, và những người cao nhất cũng có khi thua".
Phương pháp của ông ra sao? Ông có bao giờ nói với người láng giềng của ông rằng họ lầm không? Không, kẻ khác kia chứ ông thì tuyệt nhiên không, ông không vụng dại như vậy. Tôi không cần phải thưa với ông rằng ông không chịu trách nhiệm gì về những lời chỉ bảo của ông hết. Lần này hai bên đều hài lòng vì tôi đã biết trọng quan điểm của chúng.
Nhưng thiệt là vô tâm, tôi đã nói lộn rằng tôi đã viếng nhà cô ở Concord tại miền New Hampshire! Nếu tôi chỉ nói một lần thì cũng không sao! Than ôi! Tôi nói tới hai lần. Lần này bà mở toang cửa ra và hỏi: - Sao ông biết là gà tàu? - . Hai người lại đứng trước cửa sổ, ông Eastman nhũn nhặn và kín đáo như thường lệ, lấy tay chỉ những công cuộc ông đã gây dựng để giúp nhân loại.
"Xưởng chúng tôi mới phát minh một kiểu máy mới để chiếu quang tuyến X. Họ càng quý mến ông, vì chẳng những ông không đả động tới điều lệ, còn mời họ hút thuốc, làm cho họ cảm động mà thấy ông nể nang họ. Trái lại, nên thương họ.