Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở. Lần sau rút kinh nghiệm nhé. Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi.
Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét. Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng. Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi.
Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ. Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi. Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm.
Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay. Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn. Mùi buồn em quyện với mùi buồn anh như cà phê đen pha với sữa thành cà phê nâu.
Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi. Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển. Tôi sẽ kiếm tiền, nhiều tiền.
Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống. Tôi chưa làm thế bao giờ. Nhưng lại không muốn mất bóng nên chuyền sang cho bác.
Lải nhải cũng là chơi. Ngắn ngủi mà đằng đẵng. - Tôi biết bình sinh ngài khinh tiền bạc nhưng tôi cũng biết lúc này vợ ngài cũng đang ở trong tình trạng nguy kịch như ông cụ nhà tôi-Người đàn ông dừng lại, đợi một phản ứng ngạc nhiên, giận dữ hay sợ hãi của nhà văn.
Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở. Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt.
Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong. Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc. Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn.
Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra. Có thể phơi phới niềm tin.