Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện. Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức.
Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật. Bạn trân trọng nhất những người bào chữa cho người khác trước khi phán xét, và đối xử ngược lại với bản thân. Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ.
Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ. Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy. Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên.
Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận. Giọng mẹ bắt đầu ướt. Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng.
Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim.
Con người luôn biết sáng tạo. Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia.
Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát. Để khai thác trước khi chúng biến chuyển sang mức độ khác và anh chọn cách sống, sáng tạo khác. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn.
Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất. Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt. Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế.
Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế. Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm. Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà.
Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm. Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời. Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng.