Như người ta đốt vàng mã thôi mà. Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ. Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số.
Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này. Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở.
Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều. Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ. Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi.
Tôi ủng hộ cái đúng. Cậu có là kẻ mạnh hơn tớ để cậu thoát khỏi cái cậu cho là áp đặt của tớ và cho mình quyền xóa nhòa mọi ngữ nghĩa không? Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được.
Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn. Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm. Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh.
Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Nhưng ta không cho nàng nói.
Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ. - Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo.
Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ. Bạn dậy trước chuông báo thức 6 giờ một chút. Người rỗng như không có lực.
Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí. Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia. Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng.
Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả. Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn. Nhưng thế tại sao ta không sướng?