Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Còn bình thường thì họ rất dễ ăn dễ ngủ. Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại.
Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người. Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc. Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng.
Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã. Cháu bảo: Bác Hồ cũng để râu đấy ạ. Kẻ biết dung hòa là kẻ được chọn lọc sau đào thải nghiệt ngã của tự nhiên và xã hội.
Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu. Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện. Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi.
- Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi. Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức. Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình.
Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp. Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông.
Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra. Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó. Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng.
Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì. Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán. Bác bạn và bạn thật ra sống đều không phải để trở thành vĩ nhân để đọng lại di tích trên bề mặt lịch sử mà chỉ là sống theo cách mình lựa chọn.
có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó. Trong ba ngày đó, vợ ông sẽ được phục vụ như bà hoàng.
Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế. Và cô bạn ấy phá lên cười. Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay.