Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm. Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn. Nó vẫn còn hoang dã.
Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không. Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin. Khỏe theo nghĩa dẻo dai.
Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ. Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu. Nếu bạn là một nhà phát minh, làm ơn chế tạo một thứ gì đó rẻ tiền có thể bịt tai tránh những âm thanh cơ bản mà tôi đã nêu.
Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra. Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc. Và họ cũng sẽ khổ khi vừa không rõ chúng mà vừa giấu chúng trong lòng.
Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc. Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm. Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước.
viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết Đều ngập trong nước mắt nhân gian. Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ.
Tốt hơn là nên nhập vai. Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi. Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết.
Khóc cho vài năm tích tụ. Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn. Lần sau không thế nữa nhé.
Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai. Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện. Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó.
Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo. Học mấy tiết? 3 tiết ạ. Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ.