Tiếng máy của mình đã tắt. Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được. Nhưng cái cảm giác bất bình trước một cuộc chiến phi nghĩa ở một xứ sở xa xôi thì chắc là chưa có.
Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái. Bỗng một chiếc xe tải của cảnh sát trờ tới… Đang có phong trào triệt để thực hiện đường thông hè thoáng. Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung.
Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy. Khi về đây nghĩa là bạn tự do. Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.
Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất. Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê.
Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Khá nhẹ nhõm và yên bình.
Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào. Tất cả đều không sâu đậm. Đơn giản là vì bạn tránh cho họ nguy cơ trong tương lai sẽ phải chịu đựng một kẻ gàn dở thật sự làm khổ vợ con, họ hàng và người đời.
Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm. Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật. Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau.
Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó. Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn… Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ.
Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn. Uống là cháu nôn ra đấy ạ.
Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc. Cuối mùa lại ra đợt mới. Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng.