Mới rồi tôi có giao dịch bằng thư từ với bác sĩ Harrlod C. Cha sửa soạn một chỗ cho con đây. Chẳng hạn như chuyện ông Harry Vane bị xử trảm do ông Samuel Pepys chép lại trong tập Nhật ký của ông.
Tác giả không hoài công vạch cho bạn cách kiếm tiền trong nghề đổ bác đâu, chỉ muốn cho bạn biết, trong mỗi môn cờ bạc thường chơi, phần ăn là bao nhiêu, phần thua là bao nhiêu thôi. Tôi chép tập cho một đứa khác và bỏ nhiều buổi tối chỉ toán cho một bạn gái. Các y sĩ ở Mayo nói rằng khi dùng kiếng hiển vi để xem xét dây thần kinh của những người chết vì đau bệnh này thì thấy những dây đó bề ngoài cũng lành mạnh như dây thần kinh của Jack Dempsey, một tay quán quân về quyền thuật.
000 mỹ kim một năm, bây giờ kiếm được mỗi tuần 30 mỹ kim mà tôi thấy hài lòng. Chúng tôi tưởng lối văn ấy phải là lối văn của thế kỷ thứ 20 này. Điều gì đã không tránh được thì lo buồn làm gì?
Nhưng tính bà cả ghen. Tôi ở trong đội tình báo 999 và chúng tôi mới "vùi thân" ở miền Normadie [14]. Sau cùng một buổi tối khốn đốn kia, tôi lết về phòng ngủ, bụng nghĩ về lần này chót đây.
Nếu không bị loà, rất có thể ông Milton chỉ thành một thi sĩ làng nhàng, chớ không phải là thi sĩ đại tài như ngày nay, và cũng rất có thể Beethoven đã không đi tới chỗ tuyệt đối của âm nhạc, nếu ông không điếc. Tới ba giờ sáng, về nhà, cô chẳng mệt nhọc mảy may mà còn vui tới nỗi không ngủ được nữa. Lời vu cáo ấy, cố nhiên hoàn toàn bịa đặt.
Ông nhắc tên những người da trắng đã giúp ông để lập nên Trường Piney Woods, những người da trắng đã cho đất, và vật dụng làm nhà, lợn, bò, và tiền để ông thi hành chức nghiệp. Không đầy mấy tuần sau tôi thấy vui vẻ và treo ở cửa buồng tôi một tấm bảng, cấm không cho hai người vào thăm một lượt. Khi giải ngũ, ở Hải Quân về, tôi được rõ cảm tình của họ.
Từ đó không có tin tức gì về con hết. Ta chỉ có thể ca những vui, buồn của ta thôi. Rockfeller cũng giữ một sổ kế toán.
31 năm không thấy mặt nó một lần. Hồi nọ, tôi nuôi bò trong 12 năm trời. Đường thì lầy mà trời thì gió mưa, dông tố.
Mới rồi, tôi nói chuyện suốt buổi tối với ông Paul W. Óc cơ hồ như không biết mệt. Roosevelt, ưu tư tới nỗi đau rồi bất tỉnh.
Đúng, đúng như vậy - Không có một người nào hết. Hồi nhỏ tôi toàn chơi với vài đứa bạn trên thượng lương [15] một ngôi nhà bỏ hoang ở Missouri. Bọn cừu nhân chỉ cần biết chúng đã làm ta phải băn khoăn, phải bứt rứt là nhẩy lên vì sung sướng.