Mong được lời an ủi thì không phải đọc lời thuyết giáo. Trời u ám và lãnh lẽo. Người đó cũng mỉm cười, đứng dậy chìa tay: "À, hân hạnh được gặp ông, mời ông ngồi".
Tôi luôn luôn quay cuồng. Trong đoạn cuối bài diễn văn đó, ông nói rằng, cách hay hơn hết và độc nhất để sửa soạn ngày mai là đem tất cả thông minh, hăng hái của ta tập trung vào công việc hôm nay. Cầu nguyện có khác gì viết vấn đề đó lên giấy.
Đó không phải là ý của tôi mà là của Carl Jung. Một trong những nhà bệnh thần kinh danh tiếng nhất ở Anh, ông J. Luôn luôn phải để cho bắp thịt nghỉ ngơi trước đã.
Mà ý nghĩ đó quả đã nguy hiểm, vì một trong những đứa ấy đã thử "mượn" tiền chủ để rồi bắt khám đường phải nuôi. Mặc dầu diễn trước một số công chúng ít ỏi, nhưng được trầm trồ khen ngợi, ông cũng cảm thấy khoái trá mênh mông, nên nhất định sẽ trở thành một diễn viên. Tôi biết một người sinh nhai bằng nghề xổ để mà rất khinh bỉ những kẻ khờ dại mang tiền lại "cúng" y.
Từ đó, anh leo hết cấp này đến cấp khác. "Ta thương người tức là rất thương ta". Họ hiểu công việc của họ chứ! Họ cắm trại núi này 60 năm rồi.
ngày và đêm trên đầu y. Áp dụng những quy tắc trong mỗi cơ hội. "Trước kia, tôi hay lo nghĩ, nhưng từ ngày chứng kiến một việc xảy ra tại West Dougherty tôi đã mất hắn thói ấy.
Mà bây giờ chúng đã sắp nhốt tôi vô cái ngục hiểm độc kia! Cho rằng có người vu oan, nhạo báng, lừa dối hay chơi khăm bạn, và cho rằng người đó là bạn thân đi nữa, bạn cũng đừng nên than thân trách phận. Một lần, tôi được cái vinh dự hợp tác với Lowel Thomas để trình bày những phim tài liệu về những trận giữa Allenby và Lawrence trong chiến tranh thứ nhất.
Rồi sầu quá, tôi hóa đau. Chắc bạn tự nhủ: Nhưng chuyện đó có chi lạ lùng đâu? Nếu gặp hai đứa trẻ mồ côi đêm Giáng sinh, thì ta cũng thương chúng được; nếu ở Trân Châu nảng, ta cũng vui vẻ làm như Margaret Taylor Yates rồi. "Người chồng sau của tôi là một luật sư bình tĩnh, có óc phân tích, không bao giờ lo lắng.
Bác sĩ nói ông không đau gì hết, chỉ có thần kinh suy nhược. Họ hiểu công việc của họ chứ! Họ cắm trại núi này 60 năm rồi. Burton! Anh đã biết bí quyết đắc nhân tâm và diệt lo, để vui sống.
Mà các sinh viên đại học đều biết rằng: "Tạo hoá ghét sự trống rỗng lắm". Sau đó tôi thấy một điều quan trọng, là nếu tôi làm việc như tôi thật tâm thích nó, thì rồi tôi thích nó một vài phần được. Một bữa kia, tôi hỏi một bạn thân là ông Harold Abbott, ở Webb City, xứ Missouri, xem ông làm thế nào mà không bao giờ thấy ông phải bận trí.