Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau. Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay. Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi.
Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Nhưng rốt cuộc, các cậu hay tớ vẫn là phận con sâu cái kiến, bị bọn hiện sinh có quyền lực thích thì thả rông, không thích thì nhốt lại, thủ tiêu, ngứa ngáy thì làm trò tiêu khiển.
Mẹ, tôi và một người quen. Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng.
Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà. Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước. Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi.
Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác. Và sự chậm chạp trong việc xoay trở cũng đánh mất thời gian để đọc trận đấu. Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ.
Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn. Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu. Sách cũ thì cũng đừng xé chứ.
Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng tử tế, ngây thơ. Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp). Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường.
Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn.
Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể. Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu.
Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu. Tốt hơn là nên nhập vai.