Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu. Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố.
Bạn cũng đang ganh đua với họ. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ. Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả.
Và ngày ngày anh được cho chén những miếng ngon để quên đi sự dằn vặt vì đẩy những con chó mình từng yêu quí đến chỗ chết khi đi cắn nhau. Ông bảo: Em nói tiếp đi. Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua…
Mình rất sợ phí thơ. Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi. Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau.
Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề. Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ.
Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn.
Tôi tống vào thùng rác. Và lại thấy quyển sách bị xé. Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế.
Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng. Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm.
Đặc biệt là trong những người tài. Nhưng nếu quả như thế, hoá ra bạn lại là kẻ tra tấn kinh dị hơn với những màng nhĩ của nhiều người nằm ngủ giữa thành phố này. Những ý nghĩ va đập đập phá trong đầu đòi được chui ra.
Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất. Tôi không hề phản đối. Theo một cách của riêng em.