Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng. Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn. Bác mà hút một điếu thì cháu bỏ học một buổi.
Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu. Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó. Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được.
Nhưng cũng thông cảm với ông ta. Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới. Đi trên cầu, em hỏi: Mặc thế này không lạnh à? Nó bảo: Lạnh thì sao.
Người bảo đời là một bát sơri. Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích. Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi.
Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc. Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo. Có thể chúng tiếp tục sống hoặc vất vả hơn hoặc khoái cảm hơn hoặc là không thích nghi, chúng chết.
Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục. Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì. Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người.
Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Nhưng cho bạn nghỉ tí đã. Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên.
Và bạn có quyền viết cái bạn viết. Rồi bạn lại bỏ tay ra, nó cũng chẳng thể làm bạn khó chịu. Người bảo đời là một bát sơri.
Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu. Đã thế lại còn không chịu quay bài.
Ta thấy đã đủ ớn rồi. Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn. Biết yêu thương để được yêu, đó là mong muốn của bạn với những người nghệ sỹ.