Nhưng bạn không ngại viết ra những lời ấy. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó. Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì.
Hy vọng khách đến Sea Games vẫn còn được tận hưởng mùi hoa sữa có gì đó mang tính tượng trưng rất sâu xa cho người Việt. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn khó có thể dùng cái máy vi tính của chị út để gõ nốt câu chuyện này. Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc nhân loại….
Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván. Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho. Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau.
Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng. Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước.
Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp. Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên. Giá mà ta được đi xa xem những con cá thực thụ thì to thế nào.
Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé.
Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm. Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu. Cái bệnh thơ nó loạn lắm.
Nghĩa là phải chấp nhận cả những sự đê tiện. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực.
Đừng nhầm bạn với tôi. Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế. Họ đã phấn đấu và họ muốn được yên ổn với thành quả.
Trận đấu quả thú vị hơn lần trước. Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi. Tôi lẳng lặng ra về.