Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Chẳng cần gì nữa cả. Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo.
Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng. Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả.
Trước đây, bạn từng rất khỏe. Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức. Bởi vì, khi đã thực sự thiện rồi thì khó mà đủ ngu si để trở nên ác nữa.
Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ. Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào.
thơ ơi còn hay nữa không - sao lòng cứ thấy mùa đông thế này - còn hay chứ vẫn còn hay - bằng không đưa đẩy bàn tay phí hoài - thơ ở trong tớ ở ngoài - cả thơ cả tớ lạc loài bên nhau - thơ đau tớ cũng đau đau - thơ buồn tớ cũng mau mau buồn buồn - hai tay thơ bắt chuồn chuồn - biết đâu tớ cũng lìa nguồn mà xa - thơ ơi thơ có phải là - nỗi oan chẳng thể thật thà giải duyên - tình yêu là kẻ tật nguyền - lắp vào những miếng hão huyền nhân gian - cũng còn nhiều chuyện phải bàn -vốn nhân cái dịp bầy đàn lung lay Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ. Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang.
Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh. Giữa hiện thực và huyền ảo.
Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau. Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Tôi muốn thử những cách khác.
Tôi chỉ cần mọi người tin tôi thêm một chút, một chút nữa thôi. Tôi biết là tôi làm được nhiều việc lắm. Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị.
Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm. Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa. Và bạn có quyền viết cái bạn viết.
Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè. Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán. Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình.